Háo Hức Làm Được Chiếc Bánh Đẹp, Đã Đưa Tôi Đến Thành Công (Bài dự thi Nghề bánh - Giữ lửa đam mê)

Riêng với nghề Bánh Kem tôi từng trải và cảm nhận câu nói ‘Nghề chọn người chứ người không được chọn nghề’. Và tôi tham gia cuộc thi viết bài này nhằm muốn truyền lửa cho tất cả những bạn trẻ đang chớm nở, những bạn trẻ tự tin đang trên con đường chinh phục nghề bánh! Cho các bạn biết được tôi đã vượt qua những thử thách ‘có thật ‘, đã nếm trải đầy đủ cung bậc cảm xúc như thế nào!!!

Nghề bánh kem là nghề rất lung linh phải không!! Nhưng bên trong nó ẩn chứa một nỗi niềm! Cho nên nghề Bánh Kem tôi hay gọi đó là Công Việc Thầm Lặng!!

Sinh ra trong một gia đình làm bánh kem từ nhỏ. Má tôi làm bánh ở quê từ hồi cái bàn xoay bằng gỗ, khi mà kem tươi Rich’s chưa có, cái thời đánh bánh bằng tay, nướng bánh bằng lò độ, từ hồi kem làm bằng bơ shoterning mà các bạn hay pha để viết chữ. Từ cái thời tôi mới đi vững ngày nào cũng ngồi nhìn má lấy con dao răng cưa nhúng vô nước nóng để láng cái mặt bánh bơ cho bóng đẹp!!! Chiếc bánh chỉ có sò trên sò dưới và chỉ có bắt bông hồng và bông mai!! Cho đến cái thời Rich’s có kem tươi và có cuộc hội thảo nào là hoa lạ, nào thú mini, thú nổi, decor đủ kiểu mà tôi đi theo má bỏ không sót 1 cuộc hội thảo nào!!!

 

Nhưng lúc ấy chưa bao giờ 1 lần tôi nghĩ tôi sẽ làm thợ bánh kem và làm chủ 1 thương hiệu cho đến thời điểm này là top 1 trên Google lẫn Facebook và dần chiếm được tình cảm khách hàng bên ngoài!!

Tôi đã thi đậu loại giỏi tại trường Saigontourist. Tôi rất vui!!

Tiếp theo tôi đi làm phụ bếp, công việc cầm chảo nặng, cầm dao to, lửa lớn, sàn trơn, áp lực cao đã làm tôi bỏ cuộc khi tôi mang thân hình nhỏ bé quá!! Tôi trở về nhà!! Lúc này má đã truyền nghề cho 2 chị và 2 chị đã đi lấy chồng. Tôi làm thử và làm liều cho khách khi má vắng nhà!! Cảm giác mà đứng nhìn bao nhiêu năm bây giờ mới đụng đến.. ôi..!! Và tôi chọn nghề Bánh Kem!

1000 từ không thể giúp tôi diễn tả hết khó khăn của bản thân để truyền lửa cho các bạn nhưng các bạn cứ tin và chắc rằng những điều tôi nói là thật!!

Tôi lên Sài Gòn xin vào tiệm bánh lớn để phụ học hỏi, được chạm đến công nghệ hiện đại hơn dưới quê! Được tiếp xúc với những chiếc bánh tôi chưa bao giờ thấy, đó là thiên đàng trước mắt!! Tôi tận dụng dù chỉ 1 giây để học hỏi, tôi liền vẽ ra một viễn cảnh tôi sẽ chinh phục nghề và trở thành 1 thợ chính ít nhất là nở mặt nở mày dưới quê nhà!!! Vâng, tôi đã làm.

Chuyến xe bus tôi đi làm là chuyến đầu tiên tờ mờ 5h30 sáng tôi bước lên chỉ có vài người cho đến chuyến cuối trong ngày tôi về 8h30 cũng vài người!! Tôi không có tiền ở trọ phải ở xa đi làm hơn 1 tiếng tới nơi. Lương phụ chỉ 1tr5 thôi! Trả trọ 400k ăn sáng nữa, dụng cụ lặt vặt nữa, lắm lúc nghỉ ca ở nhà không có cả tiền ăn mỳ gói. Tôi đứng từ sáng đến tối không ngồi. Tôi coi người ban công việc cho mình như bố mẹ mình, họ nói gì tôi cũng nghe cũng làm miễn sao tôi được làm bánh được cống hiến!! Tôi chỉ cần nhìn người thợ chính đi decor con sò mướp đơn giản thôi tôi cũng ước nữa. Nửa năm tôi đi làm không nghỉ 1 ngày đứng từ sáng đến tối chỉ để phụ bánh nhỏ xíu, không được làm bánh lớn!! Tôi phải học lén, vì ngày xưa không có tiền mua điện thoại chụp đẹp, không có ai dạy tôi như tôi dạy người của mình bây giờ, chỗ làm thì phân ra người cao thấp tỵ nạnh ai cũng muốn có nghề vươn lên làm thợ!! Lúc đó không có mạng xã hội để chia sẻ nghề nghiệp, không có bất cứ sự hỗ trợ nào. Tôi mất hút khỏi thế giới trước đó của tôi để chìm vào thế giới tôi sắp tạo ra - không gia đình, không bạn bè, không được ra ngoài, không được ăn cái gì khi mình quá thèm và lắm khi tôi cực cùng muốn bỏ cuộc. Nhưng tôi nghĩ so với những gì tôi cực đã quen và nhìn xuống dưới nữa, dặn lòng tôi sống tốt sẽ được đền đáp!!

Để được làm bánh lớn tôi phải đổi chỗ làm và đi xe bus gần 2 tiếng mới đến nơi! Tôi không có khả năng mua xe máy, không thể nào chạy show thêm kiếm ngoài như tôi nhìn người khác mà thèm thuồng được, cơ hội chạm tới thành công của tôi lại càng khó. Tôi lao đầu vào làm, áp lực tiền bạc cùng nghề nghiệp đè nặng. Nhưng tôi luôn cười và ai cũng thấy tôi là 1 công tử bột, thấy tôi luôn luôn ổn!! Thế đấy!! Tôi đã chuyển nơi làm!! Và tôi đã gặp những người chủ những người đồng nghiệp đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi thầm hâm mộ và cảm ơn họ rất nhiều, mặc dù đồng lương không xứng nhưng ít nhất cái tôi học được nó rất bao la, vì bước ra đời va chạm thì 1 tỷ từ cũng không thể diễn tả hết những khó khăn đó, ít nhất là 1 người như tôi, không ai bên cạnh, luôn sống khép kín và quan trọng tôi có thể sống giữa đất Sài Gòn bằng đồng lương chưa tới 2 triệu nhưng không làm việc phạm pháp!!

Chuyển tới chuyển lui đến 5 - 6 tiệm bánh lớn, tay nghề tôi 1 năm đã là thợ chính!! Chưa đầy 2 năm tôi đã ngồi lên vị trí làm thợ bánh đặt! Lương tôi được tăng phá kỷ lục chỗ làm thậm chí bà chủ ưu ái đặt cách cho tôi chức tổ trưởng có thâm niên ít nhất!! Bởi chính hiểu tôi làm bằng cái tâm, tôi chạy cho chủ tôi từng cái bánh bán ngộp thở khi họ thiếu người!! Tôi tận dụng từng khoảnh khắc để học nghề, tôi không ngại khó khổ! Tôi lấy chính lương mình bồi dưỡng cho những người thợ cấp cao để họ dạy cho tôi học đủ thứ!! Và tôi dần đi đến thành công!!!! Tôi có xe chạy đi show kiếm thêm!! Tôi hoàn toàn có thể ra giá cho mình sau 3 năm lăn lộn .. và tôi có tiền!!! Tôi định hình phong cách của tôi!! BÁNH KEM NGỘ NGHĨNH

CHÂN THIỆN MỸ - và ngọn lửa khao khát chạm đến cái đẹp phải luôn hiện hữu trong bạn!!

Lúc buồn bạn hãy nhìn xuống, còn lúc nỗ lực bạn hãy nhìn lên!! Nhìn những người thành công!! Không 1 thành công nào tự đến trong êm ả!!!! HÃY GIỮ LỬA ĐAM MÊ ĐỪNG ĐỂ NÓ VỤT TẮT VÌ BẠN LÀ DUY NHẤT!!!

Tác giả: Lý Vương Quý
Tiệm bánh Ngộ Nghĩnh - HCM

Các thông tin khác