Làm Bằng Tâm, Người Không Phụ (Bài dự thi Nghề bánh - Giữ lửa đam mê)

Một năm trước khi tôi thông báo với đồng nghiệp và vài người bạn thân thiết rằng tôi sẽ tạm dừng công việc hiện tại và về quê tiếp quản tiệm bánh, hầu hết mọi người đều cảm thấy bất ngờ và tiếc nuối.

Thực ra tôi đã mất hơn 5 năm suy nghĩ mới có được quyết định khó khăn này. Thời điểm đó tôi đã sống ở Sài Gòn được 16 năm, tôi có nhà riêng được mẹ mua cho, tôi có hơn 10 năm kinh nghiệm làm kiến trúc sư, công việc và thu nhập khá ổn, mỗi năm tôi đều vi vu du lịch trong và ngoài nước vài ba lần. Tôi gần như là một cô gái Sài Gòn chính hiệu với mọi mối quan hệ đều ở đó, không ai nghĩ được rằng tôi có thể từ bỏ tất cả. Nhưng cũng không ai biết được rằng tôi luôn có một mối trăn trở rất lớn, đó là công việc ở nhà.

Như là một cái duyên định sẵn, trong 3 đứa con, tôi luôn là đứa chia sẻ với mẹ nhiều nhất mọi việc liên quan đến tiệm bánh. Tôi đưa mẹ đi chợ mua đồ, đi mua khuôn bánh, mua chân, mua hình mẫu (ngày xưa chưa có internet). Hai mẹ con đi coi kiểu ở mấy tiệm lớn, rồi lén ghi nhớ, chụp hình lại, rồi tôi đưa mẹ đi hội thảo, đi học….

 

Còn nhớ hơn 10 năm trước có một tiệm bánh mới mở sát bên nhà tôi, bằng mọi thủ đoạn giành hết khách của mẹ, từ hạ giá, nói xấu đến gọi điện đe dọa đủ kiểu… Lúc đó tôi đang học năm 3, 2 đứa em còn quá nhỏ, lương ba tôi lại chẳng bao nhiêu, mọi thu nhập đều trông vào tiệm bánh. Mẹ tôi lúc đó lo lắng lắm, mất ăn mất ngủ, tôi thì ở xa chẳng giúp được gì. Phải nói là một giai đoạn kinh khủng, khi hầu hết khách hàng của mẹ đều chạy qua tiệm mới. Một thời gian sau thì mọi người bắt đầu quay lại, một phần vì hết khuyến mãi, một phần vì bánh mẹ tôi làm ngon hơn và rẻ hơn.

Rồi mẹ tìm được thợ khi không thể một mình quán xuyến tất cả. Sau đó là cả quãng thời gian dài với rất nhiều thay đổi, rất nhiều khó khăn và vất vả khó kể hết được. Tất cả gieo vào tôi một niềm trăn trở. Tôi phải về nhà, tôi không để mẹ một mình nữa.

Năm nay mẹ tôi bước vào tuổi nghỉ hưu. Tôi đã về nhà được một năm. Một năm tôi vẫn còn lóng ngóng, vẫn tập tành và còn phải học hỏi rất nhiều thứ. Tôi đã học và làm thành công 3 món bánh mới (trước giờ mẹ tôi chỉ làm mỗi bánh bông lan và bánh kem). Chúng tôi đã sửa sang lại tiệm cũ và mở thêm chi nhánh mới, điều mà mẹ tôi luôn ao ước nếu có người chịu kế nghiệp. Chúng tôi luôn vất vả vì nhiều thứ nhưng trong nhà lúc nào cũng ngập tiếng cười. Và đáng ngạc nhiên nhất là chính bản thân tôi tự thấy mình thay đổi, tôi có thể ngồi cả ngày làm bánh không biết mệt, có thể làm đi làm lại đến khi thật thành công một món bánh, cảm giác như lúc tôi còn làm công việc thiết kế - mỗi tối đi ngủ đều có cảm giác mong trời mau sáng để được tiếp tục công việc. Không biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu yêu thích nghề bánh.

Tôi bắt đầu tìm hiểu rất nhiều, tôi tự đăng kí đi học lớp bánh, điều mà trước giờ mẹ tôi có nói rã họng tôi cũng chẳng thèm làm. Tôi quan tâm tới việc cải tiến cửa hàng, sửa sang nhiều thứ, kiểm soát tỉ mĩ chất lượng từng cái bánh ra lò…

Mẹ tôi nói làm gì cũng được, miễn là công việc chân chính, nhưng đã làm thì phải làm hết mình bằng tất cả cái tâm, chắc chắn khách hàng sẽ không bao giờ phụ. Mẹ tôi luôn tâm niệm làm ăn phải đàng hoàng, làm bánh ngon nhưng luôn đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm cho người dùng, không vì lợi nhuận mà bất chấp. Nghề bánh cực lắm nhưng nó là cái nghề chân chính. Mà suy cho cùng, đã xác định chọn một công việc chân chính thì phải bỏ ra công sức gấp đôi, thậm chí gấp ba bình thường. Cho tới hôm nay, tôi vẫn luôn thấy quyết định của mình là đúng đắn, và luôn tự hào vì là người kế nghiệp của mẹ. Được ở bên mẹ, san sẻ công việc và nối tiếp nhiều dự định của mẹ là điều tôi cảm thấy hạnh phúc nhất. Dù còn nhiều khó khăn vất vả nhưng tôi tin con đường tôi chọn là không sai.

Cảm ơn công ty Rich đã tổ chức nhiều buổi hội thảo để chúng tôi có cơ hội giao lưu, kết bạn và học hỏi. Chúc mọi người luôn nhiều sức khỏe và may mắn, thành công trong cuộc sống.

Tác giả: Nguyễn Dương Khánh Ngọc
Tiệm bánh Kim Chi – Đồng Nai

Các thông tin khác